Job 7

Nije l' vojska život čovjekov na zemlji? Ne provodi l' dane poput najamnika?
Người ở thế gian há chẳng có sự chiến trận sao? Niên nhựt người há không phải như đời của người làm mướn ư?
Kao što trudan rob za hladom žudi, poput nadničara štono plaću čeka,
Như kẻ nô lệ ước ao bóng tối, Như người làm thuê trông đợi tiền lương,
mjeseci jada tako me zapadoše i noći su mučne meni dosuđene.
Như vậy tôi đã được các tháng khốn khó, Và những đêm lao khổ làm phần định cho tôi.
Liježuć' mislim svagda: 'Kada ću ustati?' A dižuć se: 'Kada večer dočekati!' I tako se kinjim sve dok se ne smrkne.
Khi tôi nằm ngủ thì tôi nói rằng: Chừng nào tôi sẽ thức dậy? Bao giờ sẽ hết tối tăm? Tôi quá trăn trở cho đến rạng ngày.
PÓut moju crvi i blato odjenuše, koža na meni puca i raščinja se.
Thịt tôi bị bao phủ giòi tửa và lấp đất; Da tôi nứt nẻ và chảy mủ ra!
Dani moji brže od čunka prođoše, promakoše hitro bez ikakve nade.
Các ngày tôi qua mau hơn thoi dệt cửi, Tiêu đi, chẳng có trông cậy gì.
Spomeni se: život moj je samo lahor i oči mi neće više vidjet' sreće!
Ôi! Xin hãy nhớ mạng sống tôi chỉ bằng hơi thở; Mắt tôi sẽ chẳng còn thấy điều phước hạnh nữa.
Prijateljsko oko neće me gledati; pogled svoj u mene upro si te sahnem.
Mắt đã thấy tôi sẽ chẳng thấy tôi nữa, Mắt Chúa đoái đến tôi, nhưng tôi sẽ không còn,
Kao što se oblak gubi i raspline, tko u Šeol siđe, više ne izlazi.
Mây tan ra và mất thể nào, Kẻ xuống âm phủ không hề trở lên, cũng thể ấy.
Domu svome natrag ne vraća se nikad, njegovo ga mjesto više ne poznaje.
Họ không hề trở về nhà mình nữa, Và xứ sở người chẳng còn biết người.
Ustima ja svojim stoga branit' neću, u tjeskobi duha govorit ću sada, u gorčini duše ja ću zajecati.
Bởi cớ ấy, tôi chẳng cầm miệng tôi; Trong cơn hoạn nạn của lòng tôi, tôi sẽ nói ra; Trong cay đắng của linh hồn tôi, tôi sẽ phàn nàn.
Zar sam more ili neman morska, pa si stražu nada mnom stavio?
Tôi nói cùng Ðức Chúa Trời rằng: Tôi há là một cái biển, một kỳ vật trong biển, Nên Ngài đặt kẻ cầm giữ tôi bốn bên?
Kažem li: 'Na logu ću se smirit', ležaj će mi olakšati muke',
Khi tôi nói: Giường tôi sẽ an ủy tôi, Nệm tôi sẽ làm hoạn nạn tôi nhẹ bớt,
snovima me prestravljuješ tada, prepadaš me viđenjima mučnim.
Bấy giờ Chúa dùng chiêm bao làm cho tôi hoảng kinh, Lấy dị tượng khiến cho tôi sợ hãi.
Kamo sreće da mi se zadavit'! Smrt mi je od patnja mojih draža.
Ðến đỗi linh hồn tôi chọn sự ngột hơi, Và chết hơn là còn sống nơi xương cốt nầy.
Ja ginem i vječno živjet neću; pusti me, tek dah su dani moji!
Tôi chán sự sống. Tôi sẽ chẳng sống hoài. Xin Chúa để tôi ở một mình; vì các ngày tôi chỉ là hư không.
Što je čovjek da ga toliko ti cijeniš, da je srcu tvojem tako prirastao
Loài người là gì mà Chúa kể là cao trọng? Nhân sao Chúa lưu ý đến người.
i svakoga jutra da njega pohodiš i svakoga trena da ga iskušavaš?
Viếng thăm người mỗi buổi sớm, Và thử thách người mỗi lúc mỗi khi?
Kada ćeš svoj pogled skinuti sa mene i dati mi barem pljuvačku progutat'?
Nhơn sao Chúa không xây mắt khỏi tôi, Chẳng để cho tôi bằng tịnh cho đến khi nuốt nước miếng tôi?
Ako sam zgriješio, što učinih tebi, o ti koji pomno nadzireš čovjeka? Zašto si k'o metu mene ti uzeo, zbog čega sam tebi na teret postao?
Hỡi Ðấng gìn giữ loài người! nếu tôi đã phạm tội, có làm gì nghịch Chúa? Nhân sao Chúa đặt tôi làm một tấm bia, Ðến đỗi mình trở thánh gánh nặng cho mình?
Zar prijestupa moga ne možeš podnijeti i ne možeš prijeći preko krivnje moje? Jer, malo će proći i u prah ću leći, ti ćeš me tražiti, al' me biti neće."
Cớ sao Chúa không tha tội cho tôi, Cất lấy gian ác khỏi tôi đi? Vì bây giờ tôi sẽ nằm trong bụi đất; Chúa sẽ tìm kiếm tôi, song tôi không còn nữa.