Job 17

Мій дух заламавсь, мої дні погасають, зостались мені самі гроби!...
Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết; Mồ mả dành cho tôi!
Дійсно, насмішки зо мною, й моє око в розгірченні їхнім ночує...
Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi, Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
Поклади, дай заставу за мене Ти Сам, хто ж то той, що умову зо мною заб'є по руках?
Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa; Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
Бо від розуміння закрив Ти їх серце тому не звеличуєш їх.
Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng, Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
Він призначує ближніх на поділ, а очі синів його темніють,
Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp, Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn.
Він поставив мене за прислів'я в народів, і став я таким, на якого плюють...
Nhưng Ðức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự, Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
З безталання потемніло око моє, а всі члени мої як та тінь...
Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu, tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
Праведники остовпіють на це, і невинний встає на безбожного.
Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ, Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
І праведний буде держатись дороги своєї, а хто чисторукий побільшиться в силі.
Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình, Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.
Але всі ви повернетеся, і приходьте, та я не знаходжу між вами розумного...
Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa; Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
Мої дні проминули, порвалися думи мої, мого серця маєток,
Các ngày tôi đã qua, Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt.
вони мені ніч обертають на день, наближують світло при темряві!
Chúng lấy đêm trở làm ngày; Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
Якщо сподіваюсь, то тільки шеолу, як дому свого, в темноті постелю своє ложе...
Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi, Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
До гробу я кличу: О батьку ти мій! До черви: Моя мамо та сестро моя!...
Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta; Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
Де ж тоді та надія моя? А надія моя, хто побачить її?
Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu? Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
До шеолових засувів зійде вона, коли зійдемо разом до пороху...
Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất, Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.