Job 14

Людина, що від жінки народжена, короткоденна та повна печалями:
Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày, Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
вона виходить, як квітка й зів'яне, і втікає, мов тінь, і не зостається...
Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát; Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
І на такого Ти очі Свої відкриваєш, і водиш на суд із Собою його!
Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người ấy, Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
Хто чистого вивести може з нечистого? Ані один!
Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch? Chẳng một ai!
Якщо визначені його дні, число його місяців в Тебе, якщо Ти призначив для нього мету, що її не перейде,
Nếu ngày của loài người đã định rồi, Nếu số tháng người ở nơi Chúa, Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà không qua khỏi được,
відвернися від нього і він заспокоїться, і буде він тішитися своїм днем, як той наймит...
Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ, Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.
Бо дерево має надію: якщо буде стяте, то силу отримає знову, і парост його не загине;
Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy Sẽ còn mọc lên nữa, Không thôi nức chồi.
якщо постаріє в землі його корінь і в поросі вмре його пень,
Dẫu rễ nó già dưới đất, Thân nó chết trong bụi cát,
то від водного запаху знов зацвіте, і пустить галуззя, немов саджанець!
Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi, Và đâm nhành như một cây tơ;
А помре чоловік і зникає, а сконає людина то де ж вона є?...
Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó, Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
Як вода витікає із озера, а річка спадає та сохне,
Nước hồ chảy mất đi, Sông cạn và khô:
так і та людина покладеться й не встане, аж до закінчення неба не збудяться люди та не прокинуться зо сну свого...
Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chổi dậy: Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời, Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.
О, якби Ти в шеолі мене заховав, коли б Ти мене приховав, аж поки минеться Твій гнів, коли б час Ти призначив мені, та й про мене згадав!
Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ, che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi, Ðịnh cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
Як помре чоловік, то чи він оживе? Буду мати надію по всі дні свойого життя, аж поки не прийде заміна для мене!
Nếu loài người chết, có được sống lại chăng! Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ, Cho đến chừng tôi được buông thả,
Кликав би Ти, то я відповів би Тобі, за чин Своїх рук сумував би,
Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại; Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa;
бо кроки мої рахував би тепер, а мойого гріха не стеріг би,
Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi, Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao?
провина моя була б запечатана в вузлику, і Ти закрив би моє беззаконня...
Các tội phạm tôi bị niêm phong trong một cái túi, Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.
Але гора справді впаде, а скеля зсувається з місця свого,
Song núi lở ta thành ra bụi, Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chổ nó.
каміння стирає вода, її злива сполощує порох землі, так надію того Ти губиш...
Nước làm mòn đá, Lụt trôi bụi đất: Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hy vọng của loài người.
Ти силою схопиш назавжди його, і відходить, Ти міняєш обличчя його й відсилаєш його...
Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất; Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
Чи сини його славні, того він не знає, чи в прикрому стані того він не відає...
Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến; Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
Боліє він тільки тоді, коли тіло на ньому, коли в ньому душа тоді тужить..
Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người, Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.