Job 14

Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày, Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
Mennesket, født af en Kvinde, hans Liv er stakket, han mættes af Uro;
Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát; Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
han spirer som Blomsten og visner, flyr som Skyggen, står ikke fast.
Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người ấy, Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
Og på ham vil du rette dit Øje, ham vil du stævne for Retten!
Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch? Chẳng một ai!
Ja, kunde der komme en ren af en uren! Nej, end ikke een!
Nếu ngày của loài người đã định rồi, Nếu số tháng người ở nơi Chúa, Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà không qua khỏi được,
Når hans Dages Tal er fastsat, hans Måneder talt hos dig, og du har sat ham en uoverskridelig Grænse,
Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ, Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.
tag så dit Øje fra ham, lad ham i Fred, at han kan nyde sin Dag som en Daglejer!
Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy Sẽ còn mọc lên nữa, Không thôi nức chồi.
Thi for et Træ er der Håb: Fældes det, skyder det atter, det fattes ej nye Skud;
Dẫu rễ nó già dưới đất, Thân nó chết trong bụi cát,
ældes end Roden i Jorden, dør end Stubben i Mulde:
Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi, Và đâm nhành như một cây tơ;
lugter det Vand, får det nye Skud, skyder Grene som nyplantet Træ;
Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó, Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
men dør en Mand, er det ude med ham, udånder Mennesket, hvor er han da?
Nước hồ chảy mất đi, Sông cạn và khô:
Som Vand løber ud af Søen og Floden svinder og tørres,
Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chổi dậy: Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời, Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.
så lægger Manden sig, rejser sig ikke, vågner ikke, før Himlen forgår, aldrig vækkes han af sin Søvn.
Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ, che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi, Ðịnh cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
Tag dog og gem mig i Dødens Rige, skjul mig, indtil din Vrede er ovre, sæt mig en Frist og kom mig i Hu!
Nếu loài người chết, có được sống lại chăng! Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ, Cho đến chừng tôi được buông thả,
Om Manden dog døde for atter at leve! Da vented jeg rolig al Stridens Tid, indtil min Afløsning kom;
Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại; Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa;
du skulde kalde - og jeg skulde svare længes imod dine Hænders Værk!
Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi, Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao?
Derimod tæller du nu mine Skridt, du tilgiver ikke min Synd,
Các tội phạm tôi bị niêm phong trong một cái túi, Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.
forseglet ligger min Brøde i Posen, og over min Skyld har du lukket til.
Song núi lở ta thành ra bụi, Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chổ nó.
Nej, ligesom Bjerget skrider og falder, som Klippen rokkes fra Grunden,
Nước làm mòn đá, Lụt trôi bụi đất: Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hy vọng của loài người.
som Vandet udhuler Sten og Plaskregn bortskyller Jord, så har du udslukt Menneskets Håb.
Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất; Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
For evigt slår du ham ned, han går bort, skamskænder hans Ansigt og lader ham fare.
Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến; Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
Hans Sønner hædres, han ved det ikke, de synker i Ringhed, han mærker det ikke;
Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người, Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.
ikkun hans eget Kød volder Smerte, ikkun hans egen Sjæl volder Sorg.