Job 17

Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết; Mồ mả dành cho tôi!
Духът ми съкрушен е, гаснат дните ми, за мене вече гробища остават.
Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi, Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
Присмиватели около мен не са ли, не почива ли окото ми на техните обиди?
Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa; Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
Определи ми сега поръчител пред Себе Си; кой друг би ми подал ръка?
Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng, Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
Защото си скрил сърцето им от разум — затова и няма да ги възвисиш.
Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp, Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn.
Който приятели предава на грабеж, очите на децата му ще чезнат.
Nhưng Ðức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự, Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
Той ме е поставил за поговорка на хората и аз станах за заплюване в лицето.
Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu, tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
Окото ми се помрачи от скръб и всичките ми части станаха като сянка.
Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ, Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
Правдивите ще се ужасят на това и невинният ще се възмущава против лицемера.
Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình, Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.
А праведният ще се държи за пътя си и който е с чисти ръце, ще става все по-силен.
Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa; Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
Но вие всички, върнете се и елате; и един мъдър няма да намеря между вас.
Các ngày tôi đã qua, Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt.
Дните ми преминаха; пресякоха се намеренията ми, желанията на сърцето ми.
Chúng lấy đêm trở làm ngày; Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
Нощта направиха на ден и светлината близо е при мрака.
Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi, Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
Ако чакам, жилището ми Шеол е, леглото си постлах във мрака.
Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta; Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
Към гроба викам: Ти си ми баща! — към червея: Ти — майка ми, сестра ми!
Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu? Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
Къде тогава е надеждата ми? Надеждата ми кой ще види?
Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất, Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.
Тя ще слезе в самотата на Шеол, когато заедно в пръстта покой намерим.