Job 3

După aceea, Iov a deschis gura şi a blestemat ziua în care s'a născut.
Sau việc ấy, Gióp mở miệng rủa ngày sanh mình.
A luat cuvîntul şi a zis:
Gióp bèn cất tiếng nói rằng:
,,Blestemată să fie ziua în care m'am născut,
Ngày ta đã sanh ra, khá hư mất đi; Còn đêm đã nói rằng: Có được thai dựng một con trai, hãy tiêu diệt đi!
Prefacă-se în întunerec ziua aceea, să nu se îngrijească Dumnezeu de ea din cer, şi să nu mai strălucească lumina peste ea!
Nguyện ngày ấy bị ra tăm tối! Nguyện Ðức Chúa Trời từ trên cao chớ thèm kể đến, Và ánh sáng đừng chiếu trên nó!
S'o cuprindă întunerecul şi umbra morţii, nori groşi să vină peste ea, şi neguri de peste zi s'o înspăimînte!
Chớ gì tối tăm và bóng sự chết nhìn nhận nó, Áng mây kéo phủ trên nó, Và nhựt thực làm cho nó kinh khiếp.
Noaptea aceea! S'o acopere întunerecul, să piară din an, să nu mai fie numărată între luni!
Nguyện sự tối tăm mịt mịt hãm lấy đêm ấy; Chớ cho nó đồng lạc với các ngày của năm; Ðừng kể nó vào số của các tháng!
Da, stearpă să fie noaptea aceea, ducă-se veselia din ea!
Phải, nguyện cho đêm ấy bị son sẻ; Tiếng vui cười chớ vang ra trong khoảng nó!
Blestemată să fie de ceice blastămă zilele, de ceice ştiu să întărîte Leviatanul;
Ai hay rủa sả ngày, và có tài chọc Lê-vi-a-than dậy, Hãy rủa sả nó!
să se întunece stelele din amurgul ei, în zădar să aştepte lumina, şi să nu mai vadă genele zorilor zilei!
Nguyện sao chạng vạng đêm ấy phải tối tăm; Nó mong ánh sáng, mà ánh sáng lại chẳng có, Chớ cho nó thấy rạng đông mở ra!
Căci n'a închis pîntecele care m'a zămislit, nici n'a ascuns suferinţa dinaintea ochilor mei.
Bởi vì đêm ấy không bế cửa lòng hoài thai ta, Chẳng có giấu sự đau đớn khỏi mắt ta.
Dece n'am murit în pîntecele mamei mele? Dece nu mi-am dat sufletul la ieşirea din pîntecele ei?
Nhân sao tôi chẳng chết từ trong tử cung? Nhân sao không tắt hơi khi lọt lòng mẹ.?
Dece am găsit genunchi cari să mă primească? Şi ţîţe cari să-mi dea lapte?
Cớ sao hai đầu gối đỡ lấy tôi, Và vú để cho tôi bú?
Acum aş fi culcat, aş fi liniştit, aş dormi şi m'aş odihni
Bằng chẳng vậy, bây giờ ắt tôi đã nằm an tịnh, Ðược ngủ và nghỉ ngơi
cu împăraţii şi cei mari de pe pămînt, cari şi-au zidit falnice morminte,
Cùng các vua và mưu sĩ của thế gian, Ðã cất mình những lăng tẩm;
cu domnitorii cari aveau aur, şi şi-au umplut casele cu argint.
Hoặc với các quan trưởng có vàng, Và chất bạc đầy cung điện mình.
Sau n'aş mai fi în viaţă, aş fi ca o stîrpitură îngropată, ca nişte copii cari n'au văzut lumina!
Hoặc tôi chẳng hề có, như một thai sảo biệt tăm, Giống các con trẻ không thấy ánh sáng.
Acolo nu te mai necăjesc cei răi, acolo se odihnesc cei sleiţi de puteri.
Ở đó kẻ hung ác thôi rày rạc, Và các người mỏn sức được an nghỉ;
Acolo cei puşi în lanţuri sînt lăsaţi toţi în pace, nu mai aud glasul asupritorului;
Ở đó những kẻ bị tù đồng nhau được bình tịnh, Không còn nghe tiếng của kẻ hà hiếp nữa.
cel mai mic şi cel mare sînt tot una acolo, şi robul scapă de stăpînul său.
Tại nơi ấy nhỏ và lớn đều ở cùng nhau, Và kẻ tôi mọi được phóng khỏi ách chủ mình.
Pentru ce dă Dumnezeu lumină celui ce sufere, şi viaţă celor amăriţi la suflet,
Cớ sao ban ánh sáng cho kẻ hoạn nạn, Và sanh mạng cho kẻ có lòng đầy đắng cay?
cari aşteaptă moartea şi nu vine; măcar că o doresc mai mult decît o comoară,
Người như thế mong chết, mà lại không được chết; Cầu thác hơn là tìm kiếm bửu vật giấu kín;
cari n'ar mai putea de bucurie şi de veselie, dacă ar găsi mormîntul? -
Khi người ấy tìm được mồ mả, Thì vui vẻ và nức lòng mừng rỡ thay,
Pentruce, zic, dă El lumină omului care nu ştie încotro să meargă, pe care îl îngrădeşte Dumnezeu de toate părţile?
Người nào không biết đường mình phải theo, Và bị Ðức Chúa Trời vây bọc bốn bên, sao lại được sự sống?
Suspinurile îmi sînt hrana de toate zilele, şi jalea mi se varsă ca apa.
Vì trước khi ăn, tôi đã than siếc, Tiếng kêu vang tôi tuôn tôi như nước.
De ce mă tem, aceea mi se întîmplă; de ce mi -e frică, de aceea am parte!
Vì việc tôi sợ hãi đã thấu đến tôi; Ðiều tôi kinh khủng lại xảy ra cho tôi.
N'am nici linişte, nici pace, nici odihnă, şi necazul dă peste mine.``
Tôi chẳng được an lạc, chẳng được bình tịnh, chẳng được an nghỉ; Song nỗi rối loạn đã áp đến!